Home / Ngữ văn / Ngữ văn lớp 12 / Viết về thầy cô và mái trường thân yêu

Viết về thầy cô và mái trường thân yêu

Viết về thầy cô và mái trường thân yêu

Bài làm

Thời gian trôi qua ai rồi cũng phải lớn lên, phải đi xa và trải nghiệm nhiều hơn giữa cuộc sống này. Thời gian đó chúng ta có thể quên đi nhiều thứ. Nhưng một điều chắc chắc rằng dù có ở nơi đâu thì mỗi  chúng ta cũng sẽ không quên được năm tháng cấp ba của mình với biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn dưới mái trường thân thương -nơi ta gọi là nhà .Cũng như các bạn tôi cũng có một mái trường như thế để lưu giữ những kỉ niệm tuổi học trò. Thật thân thương ngôi trường của tôi được xây dựng trên mảnh sân đất đỏ Đức Lĩnh  – Vũ Quang – Hà Tĩnh với cái tên thật đặc biệt THPT Cù Huy Cận. Hơn 8 năm trường được thành lập . Đó không phải là một thời gian quá dài nhưng đủ để làm thước đo cho sự nổ lực bền bỉ và tình cảm của thầy trò Trường THPT Cù Huy Cận – Bến đỗ nơi tôi gắn bó và yêu thương thật nhiều . Nơi ấy,tôi đã có những năm tháng tươi đẹp ,vô tư, được sống với sự bao bọc của thầy cô và bạn bè.  Nơi ấy ,tôi đã lớn lên bằng chính những cảm xúc rất thật trong cả niềm vui,tiếng cười và cả những giọt  nước mắt nghẹn ngào .

 

  Tôi quý lắm, biết ơn lắm thầy giáo Nguyễn Hữu Toàn -bí thư chi bộ, hiệu trưởng nhà trường.Có lẽ, sẽ ít người hiểu được tâm tư của thầy bởi lẽ thầy không đứng lớp cũng không nói chuyện,tiếp xúc nhiều với học sinh.Suốt năm tháng cấp ba mặc dù tôi chưa có nhiều cơ hội để nói chuyện cùng thầy.Thế nhưng, qua những buổi chào cờ nghe thầy thông báo kế hoạch mới ,qua những lần nhìn thấy bóng dáng thầy trên sân trường và đặc biệt là khi lắng nghe thầy dặn dò trước khi đoàn học sinh giỏi lên đường đi thi thì  trong tâm tư tôi mới hiểu áp lực thầy phải chịu, niềm kì vọng của thầy với các thế hệ học sinh.Tiếng nói của thầy chắc nịch ,âm vang như củng cố thêm quyết tâm trong tôi.

 Bến  đỗ Cù Huy Cận là nơi tôi khát khao được trở về .Là  nơi tôi tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết cháy hết mình, là nơi có sự yên bình -thứ mà tôi nhiều khi mất đi và kiếm tìm ở chốn Hà Thành này.Vì ở đó, tôi có người dẫn lối và chỗ dựa bền vững . Không ai khác, đó là thầy giáo chủ nhiệm Trần Thanh Đoàn và tập thể lớp 12a3 khóa VI .Có lẽ ,đâu chỉ riêng tôi mà trong con mắt của  những học sinh khóa trước thầy là một người rất hiền và vui tính, thầy không chỉ giỏi về chuyên môn mà còn hiểu được tâm lý của từng cô cậu học sinh.Là người thầy có ngoại hình không lớn nhưng thầy là chỗ dựa, là người thuyền trưởng che chở chèo lái cho bao học sinh cập bến bờ tri thức  được bình an…Người không chỉ khơi dậy niềm đam mê văn học ,giúp tôi nhận ra khả năng của bản thân mình mà còn giống như một động lực cho tôi cố gắng, một tấm gương sáng để tôi học tập và noi theo.Dù cho tôi đã có những lúc trẻ con làm thầy phải buồn, phải thất vọng nhưng tôi đã không hối hận mà trái lại dường như đó là phút giây để tôi lớn lên, trưởng thành hơn .Nhớ về thầy làm sao tôi quên được lời dạy,  “  Phải  tự tin vào bản thân ,nổ lực hết mình trong mọi hoàn cảnh để cho dù kết quả thế nào đi chăng nữa cũng không làm ta hối tiếc vì đã từng thiếu bản lĩnh và từ bỏ “.Giá như thời gian đứng yên để có thể mãi là đứa học sinh cấp ba để thầy chỉ bảo giúp đỡ, để có thể là tôi của ngày chưa lớn, chưa khôn, hồn nhiên vô tư và mơ mộng .Yêu thương trong tôi vì thế không đơn thuần là sự cảm kích mà còn là  niềm kiêu hãnh tự hào về những năm tháng được là học sinh của thầy ,được sống dưới mái nhà chung của ngôi trường mang tên một nha thơ Cù Huy Cận.

Xem thêm:  Người ta thường có xu hướng tạo ra hình ảnh thật đẹp đẽ về chính mình trong tuổi ấu thơ. Gòn ở bài thơ Đò Lèn, tác giả đã thể hiện thời thơ ấu của mình như thế nào? Nét quen thuộc mới mẻ trong cách nhìn của tác giả về chính mình trong quá khứ?

 Năm tháng cấp ba của tôi ý nghĩa hơn, vui tươi hơn ,đầy hi vọng và đáng nhớ hơn rất nhiều.Lý do thật giản đơn khi tôi may mắn được thầy  Dũng và cô Hà dạy bồi dưỡng môn lịch sử . Giống như một sự tình cờ,một cái duyên gắn bó với cô thầy và môn sử vậy. Ngay lúc bản thân tôi cảm thấy tự ty và bất lực,thất vọng với bản thân mình, ngay mà khi tôi không đủ dũng khí để rồi bỏ qua cơ hội thi Ngữ văn thì thầy cô là người đã làm tôi mạnh mẽ lên.Cô thầy đã động viên tôi rất nhiều, tin tưởng và kì vọng nhiều hơn tôi nghĩ.Cô thầy lo lắng ,áp lực nhiều hơn nỗi lo của tôi.Nhớ lắm những buổi học ôn cùng thầy, cùng cô.Nhớ  lắm ngày lễ được thầy tặng kẹo, ngày lạnh được cô tặng áo ấm và găng tay. Làm gì đáng quý hơn sự tin tưởng và sự nhiệt huyết. Chính thầy Dũng, Cô Hà là người đã tiếp lửa nhen nhóm lên trong tim tôi niềm hi vọng và sức mạnh để tôi tự tin, sẵn sàng theo đuổi .Nhờ thầy cô mà tôi đã chiến thắng nỗi sợ của bản thân mình. Nhờ tình cảm của thầy cô mà tôi có thể kiêu hãnh nhắc về những lần đi thi và kết quả đạt được.Có thể kết quả đó chưa phải là cao nhất, còn nhiều nuối tiếc nhưng vẫn đủ để thầy trò, cô trò chúng ta hạnh phúc và mỉm cười. Bởi lẽ, cái đáng quý là những bài học đó ,không gian đó, những lời tâm sự và giây phút được bên cô thầy mới là điều đáng trân trọng và theo tôi suốt cuộc đời.

 Bên cạnh đó là sự đồng hành của thầy Việt ,cô Liên .Nếu như thầy Việt giống như người bố người anh thì cô Liên giống như người chị của tôi vậy. Thầy cô đã không chỉ dạy tôi kiến thức, trau dồi thêm cho tôi nhiều kĩ năng kinh nghiệm để chắp cánh cho ước mơ của tôi bay xa bay cao mà còn là người luôn lắng nghe tôi tâm sự chia sẻ những băn khoăn ,những hiếu kì trong học tập cũng như cuộc sống. Nói chuyện với thầy cô hết sức thoải mái và vui vẻ giống như tâm giao với người bạn thân  từ trước. Nhớ về thầy cô kí ức tôi hiện về những buổi học được nghe thầy kể chuyện, những buổi nhờ cô chữa đề.Thầy kể về cô giáo Trần Bí Mạnh dù gia đình khó khăn nhưng đã nổ lực học tập  để rồi giờ đây trở thành một nhà giáo ưu tú đã gieo vào tâm trí tôi nhiều suy nghĩ tích cực hơn về đời sống.Có lẽ ,đó cũng là ước mong của những người thầy cô âm thầm đưa  người sang sông. Hạnh phúc nào hơn khi thấy những đứa con của mình lần lượt trưởng thành và thành đạt trong cuộc sống rộng đôi cánh trên bầu trời mới .Rồi dường như ở đó , thầy cô vẫn luôn lặng lẽ quan sát chúng tôi khi bước ra trường đời.

 Thời gian thấm thoát trôi qua. Giờ  đây khi đã đi qua 12 mùa nắng sân trường và  bắt đầu với môi trường học mới, thầy cô bạn bè mới với nhiều lạ lẫm, bỡ ngỡ tôi lại chạnh lòng nuối tiếc về những kỉ niệm của thời áo trắng đến lớp,đến trường. Có lẽ khi là người trong cuộc tôi chưa từng nghĩ ba  năm cấp 3 lại ngắn đến thế. Để rồi lúc phải nói lời chia xa bến đỗ này cho sự bắt đầu của hành trình khác thì mới chợt nhận ra tuổi học trò của mình đã phải ngưng lại. Đáng tiếc bao nhiêu cho đủ? khát vọng để thời gian đứng yên giờ đây chỉ còn sự gửi gắm cho nhau những lời chúc, những cái ôm nhẹ nhàng mà lòng lưu luyến không nỡ chia xa. Ngày hôm ấy nước mắt bạn rơi, mắt tôi cũng ứa lệ là bởi chúng ta đã mang đến cho nhau quá nhiều kí ức vui buồn, là vì chúng ta đã cùng gắn bó và đồng hành bên nhau đi qua bao khó khăn và kỉ niệm. Bạn  và tôi đã sớt chia ,động viên nhau cố gắng phấn đấu cho ước mơ. Thật may mắn khi chúng ta được gặp nhau dưới bến đỗ Cù Huy Cận.Dẫu rằng đoạn đường ta  cùng nhau sát cánh chỉ có 3 năm nhưng tôi tin rằng trong tình cảm chúng ta sẽ mãi song hành cùng nhau, hướng về nhau và lưu giữ cho nhau những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò bên thầy,bên bạn trên sân trường năm ấy.

Xem thêm:  Tuyển chọn 999 bài thơ ngắn nhớ người yêu cũ da diết tận đáy lòng

Là vậy đó ! yêu thương trong tôi chính là nỗi nhớ .Là  niềm tự hào đầy kiêu hãnh và sự biết ơn sâu sắc  với thầy cô, mái trường và bạn bè ở ngôi trường sinh ra nơi vùng rốn lũ -Cù Huy Cận .Bến đỗ vững bền cho các thế hệ mới, bến đỗ bình yên cho những đứa con xa quê muốn trở về ngả vào lòng người chèo đò. Thầy cô ơi, con đã phải xa người để bắt đầu cho một cuộc hành trình mới .Con tiếc lắm, nhớ lắm, yêu thương lắm những năm tháng tuổi học trò. Nhưng làm sao được khi con đò phải vân hướng đích tiến lên để cập bến tri thức.Quả thực “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này. Tôi sẽ ước muốn cho thời gian trở lại “ để chúng ta được gặp nhau bên nhau lần nữa.

Viết đến đây lòng tôi nghẹn ngào chẳng thể nói lên thành lời nữa.Chỉ cầu mong cho những người bạn của tôi luôn vui vẻ hạnh phúc, chỉ biết đặt niềm tin vào  thế hệ các em và mong rằng các em có thể phấn đấu nổ lực hết mình để viết tiếp truyền thống nhà trường cũng như  viết nên trang thơ cho chính bản thân các em .Và hơn tất cả ,tôi xin mượn lời thơ của Nguyễn Trung Dũng để bày tỏ sự tri ân ,niềm cảm kích đối với thầy cô -người lái đò thầm lặng đã đưa đến cho tôi cũng như các bạn tri thức và những bài học làm người :

“Tri thức ngày xưa trở lại đây

Ân tình sâu nặng của cô thầy

Người mang ánh sáng soi đời trẻ

Là chuyện đò chiều sang bến đây?

Đò đến vinh quang nơi đất lạ

Cảm ơn người đã lái đò hay !

Ơn này trò mãi ghi trong dạ

Người đã giúp con vượt đắng cay”

Check Also

nu sinh dak lak xinh 15 040142 310x165 - Nêu tư tưởng nhân văn cao đẹp trong đoạn trích Hồn Trương Ba, da hàng thịt

Nêu tư tưởng nhân văn cao đẹp trong đoạn trích Hồn Trương Ba, da hàng thịt

Đề bài: Nêu tư tưởng nhân văn cao đẹp trong đoạn trích “Hồn Trương Ba, …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *